Hiển thị các bài đăng có nhãn Hồ Minh Quang. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Hồ Minh Quang. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

GỬI LỜI RU (Lời bài hát)



Sóng không bao giờ nguôi
Sóng không bao giờ ngơi
Sóng xô bờ
Hôn cát lặng thinh
Bờ cát dịu êm...

Một mình đứng giữa mông mênh
Làm sao dang tay ôm ngàn con sóng
Thôi chỉ nghe tâm tình sâu lắng
Biển dồn sóng bạc đầu
Nhấn chìm nỗi đau
Biển lung linh đêm

         Trăng lên
                    Lấp lánh vạn vì sao...

Người ở nơi đâu
Có nghe tiếng đàn thổn thức
Người ở nơi đâu
Có về trong cõi mơ
Mà nghe thơ lòng nức nở
Bao nhiêu năm đến bây giờ
Biển vẫn giống ngày xưa
Biển vẫn giống ngày xưa
Biển không bao giờ già
Tình mãi không phôi pha...

Xin gửi vào biển à á a...
Lời ru người đi xa
Xin gửi vào biển à á a a à...
Lời ru người đi xa....


Biển Sầm Sơn 13-17/5/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Nhớ...

Vui xập xình nhảy Aerobic
Lầm lạc rồi ngỡ tuổi … ba mươi
Tay chém chân vung cao ngạo dưới trời
Chẳng xá gì bệnh đang xông tới

Lá vẫn xanh màu xanh tươi mới
Cỏ vẫn tràn ngập những lối đi
Hoa vẫn khoe sắc thắm thầm thì
Đôi bạn trẻ nhìn nhau tình tứ

Nhạc xa xôi cung bổng trầm gợi nhớ
Cả nỗi đau cùng lạc thú trên đời
Và không gian xưa có một người
Dắt ta đi dưới trời bình lặng…


Công viên Nghĩa Đô 12/5/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2014

Lặng...

Ba nhăm năm xưa viết đơn lên đường
Tới Lạng Sơn biên cương hùng vĩ
Gửi con, khuyên mẹ cha không bi lụy
Giặc đến nhà chẳng tiếc máu xương

Đến hôm nay tóc đã pha sương
Ngoài biển khơi thù ngang nhiên quấy phá
Chẳng biết làm chi vào ra nấn ná
Lặng những trang thơ buồn đến vô chừng

Xin nguyện cầu bao thế hệ anh hùng
Từ cõi thiêng trở về đây xốc lại
Hành trang cho cháu con ngẩng đầu không quản ngại
Tâm trí Thăng Long bừng dũng khí kiên cường

Sẽ viết đơn gì để ai lên đường??? 

 
10/5/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Sáu, 9 tháng 5, 2014

Lẻ tẻ




Tặng N.K.H.

Cây vẫn đầy quả lá hoa cùng bầy chim ríu rít
Gợi trao cảm xúc ngọt ngào
Nhưng tất cả đã cuốn đi mang theo tiếng thì thào
Trong im lặng nghẹn ngào của gió
Rằng đừng gắng nghe tiếng đập vì nhung nhớ
Của trái tim thao thức đợi chờ
Ngỡ mình lạc vào cõi mơ
Hai trẻ thơ
Vẫy chú Cuội chị Hằng
Xuống trần dung dăng dung dẻ
Những trang viết chỉ là lẻ tẻ
Chẳng lấp được đầy dấu ấn chữ thời gian
Thôi hãy vui lên dẫu có muộn màng
Giữ chút ngậm ngùi khi hát về kỉ niệm
Cầu mong nghĩa tình chân thiện
Quay lại xoa dịu người quên nỗi đau xưa
và một bóng hình ... chỉ còn trong huyền ảo lạ, xa...

 

9/5/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

Khó tả

Không biết tự bao giờ
Như con ốc nhỏ
Dấu kĩ mình trong vỏ
Thò đầu… âu lo

Sợ tiếng nói to
Vui đùa trong ồn ã
Ngán buồn ôi khó tả
Ốc đành ngồi …co

Ngắm thiên hạ la, hô
Khoe người đang trẻ lại
Say tình nhễ nhại
Thấy buồn ngác ngơ!

Hãy lắng nghe vẩn vơ
Thương mà thấu hiểu
Nhạc đời vang lắm điệu
Nhiều kiểu mộng mơ

Già nên lờ đờ
Khó tính dần ra đó
Loay hoay bàn phím nhỏ
Xếp dòng vu vơ

Ốc nhỏ ơi chớ lo
Ao nhà mình còn bé
Bò ra nhìn nhé
Cóc có cười thành thơ?…

8/5/2014
Hồ Minh Quang



Đọc thơ cóc chán quá thì bạn có thể xem hoạt hình giải trí, Click vào link sau, nhưng chú ý khi vào màn hình đầu tiên rồi, nhất chuột vào khoang cửa sổ thì tiếng nhạc nổi lên.:

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Lặng lẽ

Tím chiều giữa một hoàng hôn
Ngọt ngào tiếng sáo thả hồn theo thơ
Nắng tàn để đón đêm mơ
Chờ bình minh dậy mờ mờ hơi sương

 Vần thơ thả nỗi vấn vương
Cuộc đời còn đẹp nhiễu nhương bớt rồi
 Phận mình sống ở trên đời
Vui trong nhân nghĩa bồi hồi nhớ thương
 

Mặc cho chao đảo vô thường
Chân đi vẫn bước con đường lá rơi
Chồi non lặng lẽ mỉm cười
 Đang vươn sức sống dưới trời bao la

Ngậm ngùi thơ bỗng vỡ òa 
Bởi nghe lời gió ru ca tặng mình
Nỗi buồn giấu để làm thinh
Trái tim vẫn đập chung tình người ơi… 

5/5/2014
Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Trẻ ra

Liệu rằng viết blog tớ trẻ ra (?)
Tủm tỉm rồi cười lớn ha ha
Tớ không run sợ khi già đến
Đang thủ mấy bài cóc loa loa: 


Một là tớ quay về ngày xưa
Nhớ cảnh yêu người phút ngây thơ
Tả say cái lúc hồn nhiên ấy
Tớ ngỡ mình cũng thích mộng mơ


Hai là tớ xem thường ngày qua
Cái thuở bon chen xấu xấu là
Không quen thói nịnh hay mưu mẹo
Thẳng tuột phơi lòng ruột bày ra



Ba là tớ đi được với ma
Áo giấy tớ quen mặc nhẩn nha
Thấu suốt tim đen quân gian dối
Fone thẳng cho người chả thèm tra

Bây giờ thực thể tớ cũng …già
Tóc bạc đột nhiên thòi lộ ra
Sức khỏe đâu còn như xưa nữa
Bệnh tật đầy mình chẳng dám la



Tớ mê nghe giảng Phật Thích ca
Tu tâm trong sáng miệng hát ca
Quên đi bao nỗi tham si hận
Viết tận tình thơ cóc hò la…


Nhưng nỗi buồn vẫn gặm gần xa
Tớ nuốt trong tim chật chật là
Tung hoành dọc ngang bàn phím nhỏ
Ra vẻ rằng luôn vui lắm ta (!)



Tính xấu tớ còn chẳng kể ra
Bạn cứ chấp đi “a còng” mà
Tớ cần gắng nhiều rèn rũa nữa
Kẻo cái già nó chẳng chịu tha!


Sang hạ nóng trời hết ba hoa
Tớ viết ra đây chỉ gọi là
Xẻ chia tâm sự vần thơ cóc
May được trẻ rồi mấy tuổi nha…


4/5/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2014

Thi hát ngộ ghê (cách đây 4 năm)


Mình xa blog mấy ngày vì chóng mặt. Hôm nay mới mò dạy được, mở blog ra thấy 13 comments và 3 lưu bút mới của các bạn, vui quá và biết ơn các bạn quá, nên gắng viết ít dòng kể cho bạn bè nghe về cái chuyện thi hát của mình.

Như các bạn biết, từ lâu nay, mình đã chuẩn bị cho nó nhưng chuẩn bị cụ thể như thế nào chứ? Thoạt tiên, mình chọn bài hát trong phim “Vợ chồng A phủ”, nhưng rồi sau lại đổi sang “Mặt trời bé con” của nhạc sỹ Trần Tiến. Mình thử hát một cách tự nhiên, nghe thấy không hay, đi tìm trên mạng, nghe thử, thấy cũng không thích lắm, mà có vẻ giật giật…Mình biết, mình hát không đúng, phải theo họ là chuẩn hơn. Nhưng từ từ đã. Mình nghĩ, nếu chỉ đứng hát trơ trọi thì cũng đơn điệu quá, phải có động tác tay chân thế nào chứ. Thế là mình đứng trước gương, tay phải cầm cái lọ giả vờ làm Mic, tay trái,…thì hành động. Lúc thì tay trái vung lên giả vờ đang đánh đàn, lúc lại đặt lên ngực, lúc thì huơ tròn tròn như Mặt trời bé con…nghĩa là đủ kiểu. Nhưng thế quái nào, khi lồng động tác vào, mình lại hóa ra xúc động quá trớn, mình hát mà nước mắt lại cứ ròng ròng, đôi lúc còn nghẹn ngào nữa “từng đêm đứng quanh tôi những mặt trời bé con”…”em bé chờ vẫn chờ đợi dưới mưa….”. Hỏng hết cả, bài hát này cũng có phần xúc động nhưng như mình thì thái quá, không ai có thể chấp nhận được, thế là mình bắt đầu lên gân, nét mặt cứng cỏi lạnh lùng ra để đừng có nhè,…và vvv…Cho đến một ngày, có ông anh mình đến chơi, mình khoe đang tập hát để thi, mình hát và bảo anh nghe thử xem. Mình cũng biểu diễn động tác hẳn hoi. Anh bảo “cô hát cũng được đấy, nhưng nét mặt cô sao căng thẳng thế, cứ thoải mái đi!” Chả là anh không biết cái vụ mình giảm bớt xúc động…hì hì. Anh lại nhiệt tình” cô có muốn tôi quay camera để cô rút kinh nghiệm không và hôm nào hát tôi cũng quay cho để làm kỷ niệm” “Ôi thế thì còn gì bằng cảm ơn anh quá…” (lâu nay nhà mình có đám cưới con cái cũng hay nhờ anh quay camera mà). Vây là anh quay lần thứ nhất cho mình. Mình bớt căng thẳng, nhưng thấy mắt sao cứ chớp chớp liên hồi lúc nhìn lên quá thể, lúc lại nhìn ngang cố gắng. Mà mắt mình thì vốn đã dạng mắt toét rồi…Lần thứ hai, mình sửa, ngó ra cũng đỡ chút xíu, anh cũng công nhận mình có khá hơn…Thế rồi chiều 20/4, mình dẫn ông anh đến nơi thi để biết chỗ. Nhưng cũng chính vì lần tiền trạm này, mà mình biết được cuộc thi sẽ bắt đầu 22/4 chứ không phải 21/4. Thôi được, hoãn một ngày chả sao. Thế rồi sau đó về nhà mình hơi quay quay chóng mặt, mình uống thuốc luôn, hí hửng sẽ có ngày 21/ 4 tập luyện thêm. Nào ngờ 21/4, mình chóng mặt nặng hơn. Đêm 21/4 càng nặng. Sáng 22/4 gục hẳn. Mình gọi điện ban tổ chức, mình xin hoãn đến 23/4 hoặc 24/4, vì có những 3 buổi sáng thi sơ khảo. Hôm qua 23/4, bệnh càng nặng lên không có cơ may nào đi thi được. Vậy là trông chờ hôm nay 24/4 thôi. Nhưng đâu có đơn giản thể, ban tổ chức gọi về cho mình, có thi thì trong buổi sáng 23/4 thôi, tức là sáng qua đấy. Họ đã rút gọn lại và kết thúc vào 11g 30 không kéo sang sáng hôm nay nữa. Trời ơi có là đánh đố mình….
Chả lẽ mình bỏ cuộc sao…Mà cái bệnh của mình, bạn nào đã từng chóng mặt, buồn nôn thì biết rồi đấy, có dậy được đâu, cứ thay đổi trạng thái là quay đảo luôn, đến đi tiểu cũng còn sờ lần chán, mắt nhắm tịt cho bớt chóng mặt mà. Mình phải ăn toàn đồ khô, nhịn uống nước để số lần phải trở dậy là ít nhất… Mình lò mò thử ngồi dạy thấy quay lắm, không được lại về giường nằm, mở điện thoại thấy 8.30 rồi 9.00, rồi…? Một ý nghĩ trong đầu vụt lóe, mình nhất định phải đi thi, vào lúc 10.30. Từ đây đến đó còn hơn 1 giờ động hồ. Mình dậy lần sờ ra tủ thay cái quần…lại nằm lại quay. Lại dậy lấy cái thỏi son quệt quệt vào môi 3 cái, lại nằm thở, lại dậy thay …cái áo lót cho hợp với áo dài…lại nằm…Mình gọi điện cho con gái út ở gần đấy sang. Chả là con dâu mình vẫn phải đi làm ngày giỗ tổ Hùng Vương, con giai thì đưa mấy cháu về bà ngoại rồi trở lại nhà vì mình đang bệnh.…Mình nói ý định đi thi ấy, con gái la quá trời “Mẹ làm sao thế, con không đời nào lai mẹ đi bằng xe máy đâu, rồi đến đó mẹ có việc gì thì con không chịu đâu, ngoài trời đang đổi gió lạnh run đây này…” Thấy mình cứ ngồi lên nằm xuống thế nó cũng kệ mình. Mình nằm thở và rơm rớm nước mắt “Mẹ tưởng con là con gái gần gũi với mẹ thì cũng phải động viên hay giúp gì mẹ chứ, con nỡ ngồi nhìn mẹ vật lộn với cái áo trong, với cái quần mà con ngồi im được sao? Mẹ không thể chịu đựng được nữa khi mà cứ phải nằm bất lực thế này. Mẹ không cần giải thưởng, mẹ chỉ muốn được hát cho mọi người nghe, được phơi bày cái “công trình” mẹ say mê suốt bao ngày nay thôi. Rồi có được vào chung kết hay không cũng không quan trọng nữa, mẹ mệt thì mẹ sẽ ở nhà luôn mà. Mẹ hiểu, con phản ứng với mẹ cũng vì lo cho mẹ, nhưng mẹ nhất định làm thôi, kể cả có bị sao có lăn đùng ra thì đưa đi bệnh viện là cùng chứ gì, mẹ chả sợ chết bao giờ... Nếu sống mà cứ nằm ịch thế này thì sống cũng chả có ý nghĩa gì…Thằng anh con đấy, nó vẫn nửa đùa nửa thật bả Gớm mẹ cứ viết blog bliec làm gì cho mệt ra…gớm mẹ hát làm gì,…gớm mẹ cứ đi thăm người ốm đi đám cưới đám tang lắm thế…mẹ già bệnh tật đầy người lại về hưu rồi ai người ta trách mẹ…nghĩa là rất nhiều thứ gớm. Thế chẳng hóa ra nó chỉ muốn mẹ ngồi im một chỗ, hàng ngày chờ đến buổi chiều thì nấu cơm ăn xong đi ngủ vậy là đủ để "cuộc đời vẫn đẹp sao tình yêu vẫn đẹp sao à?" Mẹ không muốn giải thích nhiều nhưng không ai sống thay mẹ được cả, con hiểu không…”
Nghe vậy, con gái "xuống thang" một chút, anh T sắp về chưa mẹ, hỏi xem anh ý có đồng ý để mẹ đi không thì gọi taxi chứ dứt khoát không đi xe máy…kể cả con biết mẹ bị say xe vẫn phải thế…Rồi gọi điện thằng anh về, thằng anh thì đơn giản hơn, mẹ có đi được không, cái H dắt mẹ ra chỗ ô tô nhé (đường làng). Con sẽ đi cùng mẹ …Mẹ cố thế cũng tốt thôi, cứ nằm mãi cũng chán…Con gái thì lại gọi điện cho chồng nó …anh ơi mẹ đòi đi thi này, sắp ra ô tô đây, anh có ra không, mang cả con đi nhé, nhớ mang máy ảnh đi chụp cho bà,…Hà hà có thế chứ!
Nó giúp mình mặc và cài khuy áo dài. Tóc mình búi lên qua qua vì chóng mặt lắm, không làm kĩ được, đấy là lúc nằm đã phải hì hụi gỡ từng tí tóc rối rồi đó. Xong xuôi, mình bảo con khoác dùm cái áo vét dày to nhất, đầu thì trùm kín khăn quàng dài màu lòng tôm. Chân vẫn đi đôi tất màu đen bạc màu, cũng không thể tìm và thay tất trắng hay nhạt màu gì được. Kệ…đi thôi…
Con gái dắt mình, một bên mình bám cầu thang đi xuống, vớ đôi guốc cao gót cũ cũ còn đang vướng tí bùn chưa rửa. Đi quãng đường làng, một bên thì con dắt, một bên thì cứ vịn vịn vào các bức tường. Gặp ai quen không chào cho ra hồn, cứ gật gật đầu thôi, vì mắt có mở ra to được đâu, cứ him him cho đỡ quay nhiều mà. Mọi người rất ngạc nhiên, bác đi đâu thế này, diện thế, mà lại như là ốm, đi bệnh viện hả, sao lại mặc áo dài? …
Ra đến ô tô, leo lên ngồi ngửa vật ra phía sau, mắt le lé nhìn phía trước. Hì hì thì ra con bé nói đúng, ngồi trên xe thấy cũng êm êm, không say gì cả vì còn mải chiến đấu với cái quay quay…
Đến rồi, vợ chồng con gái gửi xe máy, con trai hẹn xe chờ, rồi cùng nhau đưa bà mẹ “dở hơi” lên thi ở hội trường tầng 3. Các thí sinh đang lần lượt thi. Mình loạng quạng tự đi lên về phía hàng ghế đầu và ngồi phịch, không chào hỏi được ai hết. Một ông bạn quen thấy mình đến, ngồi ghé vào bên cạnh, mình tháo ví tiền và điện thoại đeo ngực, tháo khăn quàng,…tháo áo khoác tống bừa vào lòng ông ấy, ngượng mà không biết làm sao (ngượng vì mình không thân mà lại làm mấy việc ngó bộ tự nhiên quá, ai biết đâu mình đang quay tít này…)., vì con rể loay hoay máy ảnh sửa soạn, con trai lại ngồi chỗ xa, con gái đang phải dỗ con chạy lung tung…
Rồi, bắt đầu tim mình đập thình thịch nhanh chưa từng thấy trong đời, kể cả so với những lần cấp cứu vào bênh viện, những lần h/áp 220/120, nhịp tim 120…Mình hơi hoảng, mình vận khí công thở để nhip tim chậm lại nhưng không ăn thua. Cô gái điều khiển cuộc thi, giới thiệu…bảo mình cứ ngồi nghỉ rồi thi cuối nhé. Mình bảo, mình mệt lắm, cho thi ngay sau người đang hát thôi, mình không chờ được (trước khi đi đã liên hệ điện thoại sẵn rồi, khi nào đến được là cho mình hát ngay…). Chấp nhận, nào sắp hát thật…Mình thoáng nghĩ nếu tim đập nhanh bất thường này mà giở chứng gì thì sao đây, lỡ lên bị gục thì …? Nhưng thôi kệ, rồi cũng đến lượt mà. Mình chưa hát ngay, mình nói vài lời đã, mình xin lỗi ban giám khảo, xin lỗi quí khán giả, xin lỗi các thí sinh, mình làm đảo lộn thứ tự thi của mọi người, nhưng xin được thông cảm vì mình không may có việc riêng…
Mình bắt đầu hát, hoàn toàn không làm chủ được bản thân, mà chỉ thể hiện theo…bản năng...kết quả của sự luyện tập thôi. Mắt mình gần như nhắm là chủ yếu, chỉ ti hí chút chút vì nếu mở to mắt là quay dữ lắm không hát được. Tay chân thì cứ vung theo hoạch định. Chỉ cảm thấy một điều là mình hát khớp với tiếng nhạc đệm, thế thôi. Ngày xưa khi còn đi làm, thi thoảng có hát thì phải có một vài lần ghép nhạc trước xem có ổn không đã mới lên hát, lần này chả ai cho gặp nhạc công mà ghép thử cả, mình vốn lo nhất cái khoản này, nhưng lúc hát thật rồi thì thấy ... OK!
Khi tiếng hát cuối cùng vừa dứt, tiếng vỗ tay vang lên. Bao nhiêu người chạy lên tặng hoa cho mình, mình cảm động quá nhưng thực sự là không nói gì được, không nói được một lời cảm ơn nào. Mình không nhìn ra ai với ai cả, không biết hoa to hoa bé cầm ôm thế nào đâu. Đang luống cuống tự nhiên thấy mọi người cười ầm lên, chả biết là có chuyện gì, hóa ra cháu ngoại bé tí đang khệ nệ ôm bó hoa to tướng mà bà ngoại thì có cúi xuống nhìn thấy cháu đâu. Cháu thấp có 87 cm, bà thì cao lêu đêu gấp gần 2 lần cháu; mắt bà lại nhìn thẳng bởi bà vẫn đang bị chao đảo mà …. Khi mọi người nhắc, biết rồi mình vẫn chẳng ngồi được xuống mà ôm lấy cháu..., mình phải lảo đảo chạy về chỗ ngồi. Lại chui vào áo khoác, lại chùm khăn tiếp ngồi đợi kết quả…He he, đây rồi, thấy các biển số rồi …Ban giám khảo có 4 vị, ba biển 10 một biển 9,5. Dụi mắt tưởng nhìn nhầm, không nhầm, …rồi người ta cũng tuyên bố bằng lời, mình được 39,5/40.
Mình đứng lên chắp tay vái vái cảm ơn về phía ban giám khảo và hội trường, rồi con cái lại dắt dìu mình thoát khỏi cái đám đông ấy…dị quá, nhưng biết làm sao được…
Về đến nhà, tiếp tục nằm vật ra cho đến sáng nay lần đầu tiên trong mấy ngày có thể dậy để…đánh răng, khiếp quá….
Chiều nay, không quay đảo nữa rồi, ngồi dậy và gõ cho các bạn đọc đây. Bé Ngọc Linh sáng nay vô tình đến chơi, cô MQ còn nằm bẹp trên giường, cũng không kể cuộc thi vì muốn để bé tự đọc hay hơn…
Vậy là chắc chắn được vào chung khảo, thứ tư tuần sau 28/4. Nhưng mình thì không chờ đợi nó, nghĩ bụng nếu còn mệt không đi thi cũng chả sao, hát một lần vậy là đủ rồi...chỉ tiếc là ông anh định quay cho mình thì hôm 22/4 đến nơi chả thấy cô em đâu, hỏi ra mới biết cô em chóng mặt nằm nhà không thi được. Anh trở về và vào thăm mình. Anh cười và bảo "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên nhé..." Mình xin lỗi vì đã không lưu tên anh trong điện thoại, lúc chóng mặt có biết đàng nào mà lần tìm ra số để báo anh. Mình cũng bảo anh, mình không biết có thi được không và thi vào lúc nào nên thôi không phiền anh quay camera nữa. Đúng lúc mình ở trên ô tô, anh bấm máy hỏi mình sao rồi, mình bảo đang chóng mặt nhưng trên đường ra chỗ thi đây, anh bảo tiếc quá không …lên kịp…thôi đành chúc mình đạt kết quả vậy hi…hi…
Đấy chuyện thi hát của mình gớm quá và đúng là NGỘ GHÊ…
Đời mình đã có một kỷ niệm chắc không bao giờ quên được.
Mình cũng phải tiết lộ là, trong cái việc quyết định thi như thế, có những bàn tay của các bạn vẫy gọi đấy, MQ cố lên cố lên. Mình nằm giường lúc nào cũng lẩm bẩm “Nam mô a di đà Phật…” “Không có việc gì khó, Chỉ sợ lòng không bền….” “Anh ơi không phù hộ cho em đi, làm sao em dậy được để đi thi đây…” “Các bạn ơi, mình phải thi để có chuyện mà kể cho các bạn nghe chứ, chả lẽ mình chỉ đơn giản nói một câu mình chóng mặt rồi, không thi được là xong à….”.
Thế nhé, bây giờ thì mình thật sự không còn hơi sức nào nữa, đầu đau nhức quá, mình lại đi nằm đây nhé các bạn. Vui với mình chưa nào???

24/4/2010

Hồ Minh Quang

Thứ Sáu, 2 tháng 5, 2014

Là em


Là em
sương sớm kiêu sa
Long lanh đón ánh dương xa tỏa ngời

Là em
lộng lẫy giữa đời
Gieo hồn thơ mộng để người tương tư

Là em
ấp ủ cõi mơ
Bến tình chờ đợi con đò xuống lên   

Là em
trong sáng dịu hiền
Trăng ghen mây lẩn giữa miền hoang sơ

Là ta
thơ rõ vu vơ
Gửi em một chút tình nhờ mới quen…

2/5/2014
Hồ Minh Quang
 
 

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2014

Ước


Ước gì be bé như con
Để không buồn bã héo hon mệt nhoài
Ước gì biến thành chúng mày
Để trong đôi mắt suốt ngày cười thôi
Ước gì là áng mây trôi
Chở theo hết những xa xôi giận hờn
Ước gì thành cánh chuồn chuồn
Về thăm suối cũ lượn vòng về đâu
Ước gì quên mọi lo âu
Không còn vơ vẩn thơ sầu quẩn quanh...

27/4/2014
Hồ Min Quang

Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Thích cỏ dại


Chỉ ngày một tháng tư nói dối thế thôi
Từ hôm sau ai dám ngăn quay trái đất
Biển muôn đời sóng xô chán ngắt
Trăng lặng thầm nhìn xuống buông lơi

Núi cần gì chờ tim đập vỡ đôi
Người ta mang đủ thứ ra băm nát
Ánh bình minh cứ thả tình bát ngát
Chẳng dám ôm vào lòng bỏng thêm ra

Hôm nay đây Cỏ dại đến nhà
Ngắm vườn nghèo ít hoa nhiều lá
Hắn mon men đùa em thích quá
Em thầm nói với anh...Cỏ dại đẹp, rất xanh!

Anh đã về chưa trong giấc ngủ yên lành
Thấy vợ mình cười tươi bên bình hoa Cỏ dại
Giở trang nhật ký ra biết em là Cuội
Chấp gì đâu em vẫn…an bình!

Sắc sắc không không em là vợ chàng
Đua theo anh vui cười không biết mệt
Nhưng già quá tất thành lệt bệt
Lởm khởm tí ti …nay hối lỗi muộn màng

Thích Cỏ dại đẹp, xanh bên em, vợ chàng...  


Hồ Minh Quang

 
 

,

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

Đậy lại

 
Tà dương ráng đỏ nắng chiều
Ngậm ngùi chẳng rạng được nhiều sắc hoa
Non cao chi lắm kẻo mà
Chân chùn chẳng biết đâu là xuống lênNgẩn ngơ ngày hết lại đêm
Vọng từ xưa cũ chày hiền Bom bo
Một thời gió thoảng vu vơ
Trái đào rơi giữa đợi chờ bâng khuâng
Trăng trong lách đám mây tầng
Thẹn soi rạo rực vườn xuân sương dày
Suối reo cười giữa rừng cây
Ngỡ ngàng khỏa tiếng dô hầy gọi tiên
Bồi hồi tức cảnh Điện Biên
"Nồi" thơ đậy lại ưu phiền nhờ "vung"....  

23/4/2014
Hồ Minh Quang

Dại

Mặc cho mưa nắng dãi dầu
Vẫn xanh xanh mãi một mầu nõn xanh
Ước chi cỏ dại đâm cành
Như cây cổ thụ bóng lành chở che


Chùm ảnh động tuyệt đẹp của những bông hoa   đang khoe sắc 4

Hoa tàn thiếu nắng bung xòe 
Phép thần thành nụ sang hè còn tươi
Hằng Nga giáng thế nàng cười
Cuội ta chắc mẩm tóc người còn xanh...


27/4/2014
Hồ Minh Quang





Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Hồn lạc Phách xiêu

"Thư tiên" qua mạng 
gửi về em

Nghe xốn xang tim

bớt nỗi niềm

Đàn dạo phập phừng 

thôi lặng ngắt

Ca ngân nheo nhẻo 

hết quàng xiên

Lơ mơ hồn lạc 

lòng chao đảo

Phớ lớ phách xiêu 

dạ ngó nghiêng

Đáp lại mấy dòng 

thơ mới-cũ

Mong đời rộng lượng 

quí "người tiên"(!)


1/4/2014
Hồ Minh Quang

Bà nội (lời bài hát)


Bố ơi bố ơi
Ai sinh ra bố?
Con hãy nhớ
Bà nội sinh ra bố, hê hê...
Bà nội sinh ra bố, he he...
Bà nội nằm bên nghe
Bà nội nhìn con say mê
Bà nội cười hiền ghê...
 
A a a con mong hè về
Bà nội dắt con đi bơi, bố nhé
Bà nội đưa con đi chơi, bố ơi
Bà nội kể chuyện-bà tiên tuyệt vời
Tiên ở trên trời
Xanh cao và xa tít tắp
Tiên quí con, con ngoan giỏi lắm
Con múa hát, kìa Tiên đang ngắm  
 
Giấc mơ nồng
Con nằm trong lòng
Bà nội con yêu
Nhìn bà tiên con bỗng khẽ kêu
Con cũng yêu bà tiên thật nhiều
Bà nội giống bà tiên thật nhiều. 

25/4/2014 
 Hồ Minh Quang

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Thức tỉnh


Kính tặng các thày giáo giảng dạy lớp bồi dưỡng 
sáng tác VHNT khóa III Trung tâm Văn hóa Thành phố Hà Nội
"Nhất tự vi sư bán tự vi sư"
Huống chi thày dạy em nhiều thứ
Và thắp bừng cháy lên ngọn lửa
Đam mê văn thơ như chưa bao giờ thế trong đời.

Em chỉ là dân "ngoại đạo" thày ơi
Biết khiêm nhường tài mình hèn mọn
Mà đôi khi liều âm thầm cao giọng
Tự nhủ "văn thơ em đâu đến nỗi nào"...

Tới hôm nay mới biết sóng gầm gào
Từ sâu xa nổi chìm lời biển gọi
"Ta đã nhấn chìm cuốn đi vồi vội
Mấy trăm bài thơ dăm truyện của ngươi đi tận phương nào
Sáo rỗng cũ mèm âm điệu khi thê lương lúc ồn ào
Dù luyến tiếc nhưng hãy mau thức tỉnh
!"
....
Em sẽ là dạ tràng se vần thơ, đoạn văn từng mảnh
Hi vọng biển cuốn rồi sóng lại trào dâng
Dạt dăm ba cái vu vơ ... vào...hôn bờ cát lâng lâng
Và lặng lẽ làm mong manh hạt bụi
Cho êm chân ai dạo bước ngắm trăng khơi gợi
Nuôi dưỡng tình yêu cuộc sống trên đời.

Xin cảm ơn các thày, em viết vội mấy lời...

Hà Nội 3/2014    
 Bùi Thị Kim Thư

Nao núng

 
Thơ lòng thầm gửi hương yêu
Vương trong lá chữ liêu xiêu ven đồi
Lục bình tím đã trao người
Làm sao dạt tự biển đời vào ao
Vui buồn một chút chênh chao
Thả trong lục bát ồn ào mấy khi
Thẳm sâu những nỗi mê si
Biến trong thành đục sắc gì dao cau
Tình người giữ đượm trong nhau
Rung theo tiếng sáo gian lao đã từng
"Nồi" thơ đậy lại nhờ "vung"
Trong mơ hoa lại nở rừng Điện Biên.

Thơ ai tuôn chảy triền miên
Khiến em nao núng bút liền đảo theo
Hiềm vì câu chữ cong queo
Tìm đâu kiên nhẫn để liều một phen
Học thầy thúc tứ trồi lên
Rồi ra ngố sẽ hóa tiên bất ngờ...

24/4/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Vẩn vơ

Đàn buông mấy khúc vẩn vơ
Bổng trầm nhịp lỡ thẫn thờ vào ra
Hương tình ngỡ lốc cuốn xa
Nào hay vương vít nhụy hoa rối bời
Bật cười pháo mới lên đồi
Mà sao sim đã tím trời vây quanh
Mộng mơ nụ nở đầu cành
Không ong vẫn kết trái lành ngọt thơm
Gửi vào thơ tỷ nguồn cơn
Cho đêm bớt thức dỗi hờn nhanh qua
Sáo ơi hãy vọng ngân nga
Cho em hát giữa chiều tà buồn tênh
Để thuyền thơ mãi lênh đênh
Nhưng đang chở nặng nỗi niềm nhớ thương.
24/4/2014
Hồ Minh Quang

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2014

Chùy

Ho liên miên vẫn rong chơi
Lễ hội Kinh Bắc nên sơi mấy chùy
Chùy một rên sốt li bì
Chùy hai thao thức tì tì năm canh
Chùy ba mũi mắt xổ quanh
Chùy tư vào blog cóc đành nhảy lên
Khụ khù chẳng thể đảo điên
Cũng may chưa kịp lên tiên theo người...
12/4/2014

Hồ Minh Quang

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Một nửa


Chẳng có gì khiến trái tim tội nghiệp
Dẫu chỉ còn có một nửa thôi
Một nửa lặng yên sống gấp với đời
Một nửa ồn ào thong thả tìm quá khứ...

20/4/2014
Hồ Minh Quang

 

Đăng Ký Học

Thông tin liên hệ

Hotline: 0916 955 085 – 093 2269 135

Địa chỉ:213 Cao Đạt,P1,Q5,TP HCM

Hình Ảnh