Anh Đậu Kế Đức, bạn đồng nghiệp sư phạm với tôi từ những năm 60 của thiên niên kỷ trước . Anh dạy Toán; Tôi dạy văn ở trường Cấp 3 Thanh Hà HD . Xa nhau gần nửa thế kỷ, không tin tức . Vậy mà qua thơ, chúng tôi tìm được nhau . Qua một người bạn khác, biết cả tôi và anh Đức, một lần từ Nam ra khoe rằng, sau khi vợ mất, anh Đức làm rất nhiều thơ, và thơ rất hay . Anh viết chủ yếu về bạn học cũ, đồng nghiệp và học trò một thời quá vãng với một nỗi hoài niệm nao lòng ! Thế là cách đây 5 năm, đều đặn năm nao anh cũng từ Sài Gòn ra bắc vài lần, và lần nào cũng nhảy xe buýt về Hải Dương thăm tôi, với 1 tập thơ mới viết trong năm. Anh chỉ ở chơi 1 ngày, 1 đêm. Bởi lịch học trò cũ mời đã xếp kín trong nửa tháng hành hương của anh. Chính tấm lòng hs cũ đã khiến anh cảm thấy hạnh phúc với cái nghề bán cháo phổi này, và tôi cũng vậy ! Anh viết lời đề từ tập thơ BẾN BỜ NEO ĐẬU như sau:
Bến bờ neo đậu – của để dành
Trải nghiệm già; Ký ức đương xanh
giọt đời từng giọt, gom từng giọt
Đắng đót – ngộ ra cũng ngọt lành !
Xin trích ra 1 trong hơn 100 bài thơ trong tập BẾN BỜ NEO ĐẬU của anh để các bạn cùng chia sẻ : BẠN THỜI CẮP SÁCH
BẠN THỜI CẮP SÁCH
(thân tặng các bạn đồng môn trường tư thục Ba Đình 1956 – 59)
Gĩa trường biền biệt ra đi
Chân trời góc biển dễ gì gặp nhau
Năm mươi năm lắm bể dâu
Chiều nay hò hẹn bạn bầu Hồ Tây
Uống đi, để tỉnh, để say
Ôm nhau xóa nợ yêu chay, mộng thầm
Bạn bầu từ thuở xa xăm
Bạn thời cắp sách – ngải trầm khó phai
Lang bang rạc trắng đời người
Vẫn trong râm mát xanh tươi bạn bầu
Một thời hàm phẩm thấp cao
giờ chung một chiếu, mày tao thỏa tình !
Nhà Tròn Trúc Bạch 2009 ĐKĐ